Hai tay Lâu Cơ ôm ngực, chuẩn bị làm người xem kịch vui.
Than nhẹ một tiếng, giọng nói của Hứa Nguyên có phần bất đắc dĩ: “Tỷ, trước tiên tỷ rời đi một lát, xem ra Thanh Diễm thực có chuyện muốn nói riêng với ta”.
Ánh mắt Lâu Cơ quét một vòng lên trên hai người, bĩu bĩu môi, sau đó xua xua tay thu hết lấy những đồ vật loạn thất bát tao thượng vàng hạ cám xung quanh, rồi bóng người đẫy đà khẽ lay động một chút biến mất bên trong gió tuyết.
Lâu Cơ đi rồi, hai người đứng trên sườn núi có phần yên lặng.
Hứa Nguyên nhìn nữ tử áo đỏ trước mắt, lắc đầu cười nới: “Xem ra, hình như Thanh Diễm có rất nhiều lời muốn nói với ta?”.