Nghe vậy, Vương Thành biến sắc mặt, trừng mắt nhìn lão Lý một cái, chỉ vào mũi hắn: “Lý Vĩnh Lượng, ta cảnh cáo ngươi, nếu không phải quan hệ chúng ta hơi hơi tốt đẹp, hiện tại lão tử lập tức đấm ngươi”.
Dứt lời, oán niệm trên khuôn mặt Vương Thành lại trôi đi rất nhanh: “Thế nhưng Hầu gia mang quân theo tiếp tục xâm nhập truy sát Man Tộc, vậy để lại chúng ta ở cái thành rách này để làm gì nhỉ? Ngày nào cũng trông coi những kinh quan này, ngày nào cũng nhìn tuyết rơi, ngày nào cũng nhìn cái nơi chim không thèm ỉa này, ngay cả doanh kỹ cũng không có...”.
Đầu ngón tay lão Lý vẫn kẹp lấy điếu thuốc, mang theo ý cười: “Ai nói là không có doanh kỹ? Trong đám Man Nhân chờ thẩm vấn kia không phải là vẫn có nữ nhân hay sao? Ta nghe Bạch Giai Kỳ nói, trải nghiệm rất không tệ”.
Vương Thành sửng sốt, cơ bắp trên mặt mãnh liệt co giật.
Quanh năm hành quân, máu thịt nhìn đã quen, chân cụt tay cụt thấy bình thường, mỗi ngày nhảy nhảy múa múa cùng với tử vong, vậy nên trong lòng mọi người không ít thì nhiều cũng có chút biến thái.