Nếu như hiện thực cũng có thể giống trò chơi thì đơn giản rồi, nhưng đáng tiếc không phải. Ánh mắt hơi rủ xuống, Hứa Nguyên nhìn về phía cánh tay phải của mình.
Trong chớp mắt viên châu đen như mực trên tay hắn biến mất, toàn bộ cánh tay phải của hắn trực tiếp mất đi tri giác, làn da nứt nẻ rướm máu, không còn chỗ nào hoàn hảo.
Nhưng cũng may hiện tại hắn là dị quỷ, cơ hồ trong thoáng chốc cánh tay của hắn liền bắt đầu tự lành lại, da thịt bị nứt nẻ cũng bắt đầu khép lại trong nháy mắt.
Vậy đại khái chính là chênh lệch giữa nhân loại và dị quỷ.
Nghĩ đến điểm này, Hứa Nguyên hơi nắm tay phải đã tự lành phục hồi như cũ của mình, khóe môi câu lên một vòng ý cười.