Mặc dù vị công tử mặc huyết y trước mặt này chỉ là một Ngưng hồn cảnh, nhưng đi theo cả một hành trình này, cùng với thủ đoạn làm trọng thương Thánh nhân, nàng đều nhìn rõ ràng ở trong mắt.
Thủ đoạn quỷ dị, tầm mắt cao xa, cùng với nguồn tình báo phảng phất như là cái gì cũng có thể dự đoán được.
Nếu như nàng nói rằng nàng muồn nghe... Nghĩ tới đây, tiểu Bạch lắc đầu như trống bỏi: “Không. Không muốn”.
Hứa Nguyên thấy vậy thì bật cười, đứng dậy cười ha hả rồi đi tới trước mặt tiểu Bạch, đưa tay kéo nàng lên, giọng nói ôn nhu lại mang theo vài phần trách móc: “Ngươi nhìn ngươi xem, quỳ làm gì, bản công tử không cần những lễ nghi này”.
Sau đó Hứa Nguyên kéo Bạch Mộ Hi đứng dậy, nheo lại đôi mắt hẹp dài rồi mỉm cười: “Thực ra ngươi cũng có thể nghe một chút. Tuy rằng bản công tử rất ghét phản bội, dù gì thì chúng ta cũng là người đã chung hoạn nạn”.