Thấy thế, đôi môi đỏ mọng của Lý Thanh Diễm khẽ nhếch, nhìn vào Hứa Nguyên đang ngửa mặt ngắm trời sao, sẵng giọng: “Đủ rồi. Nhìn cái gì mà nhìn. Trời tối như vậy, tu vi của ngươi thì nhìn thấy cái gì?”
“Khục khục”
Hứa Nguyên hơi xấu hổ, quay lại nhìn, lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, tại sao Thanh Diễm đột nhiên trở về?”
Nghe lời này, liệt hỏa lượn lờ trong đồng tử của Lý Thanh Diễm tỏa ra khí tức nguy hiểm: “Thế nào? Bản cung không thể trở về?”
Hỏng rồi. Hình như giẫm phải mìn.