Aulunli xoay người, ngón tay thon dài điểm lên áo giáp của Horuns, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, nụ cười rực rỡ như đóa hoa hồng nở rộ giữa đêm đông lạnh giá: "Tại sao ta phải chạy?"
Nghe vậy, Horuns vốn bình tĩnh trầm ổn, lần đầu tiên trở nên luống cuống:
"Điện hạ, tình hình hiện giờ rất nguy cấp, xin người đừng hành động theo cảm tính..."
"Câm miệng."
Ánh mắt xanh biếc của Aulunli bỗng trở nên lạnh lẽo: