Phượng Cửu Hiên vẫn mặc bộ y phục trắng như tuyết, ngồi một bên nhắm mắt dưỡng thần, trên bàn trước mặt vẫn là thanh trường kiếm Thiến Uyên đã gãy.
Phụ thân Hứa Ân Hạc ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị, ung dung cầm một quyển sách, cúi đầu yên lặng đọc, trước mặt hắn là một chiếc cốc sứ, hơi nóng từ trong cốc bốc lên nghi ngút, bên cạnh cốc trà là một bàn cờ, trên bàn cờ đen trắng xen kẽ, nhưng nhìn quyển sách trên tay, có vẻ như hắn đã không còn chơi nữa.
Khóe môi Hứa Nguyên khẽ nhếch lên nụ cười,
Miếu đường tuy cao quý, nhưng vẫn luôn có tình thân.
Mọi người đều đang đợi hắn.