Trong phút chốc, cửa nội viện yên ắng đến mức chỉ còn nghe tiếng tuyết rơi. Thiếu nữ áo đen cứ thế đứng lặng, nhìn hai hàng dấu chân kéo dài vào sâu trong nội viện.
Giữa màn đêm tuyết tĩnh mịch, một tầng sương trắng mỏng phủ lên vai áo nàng. Tuyết mới rơi xuống dần vùi lấp dấu chân trên mặt đất.
Chẳng biết qua bao lâu, một giọng nói lạnh nhạt bỗng vang lên bên tai, đột ngột đến mức không rõ từ đâu vọng lại:
"Nếu không muốn vào thì đóng cửa lại rồi rời đi."
Nghe vậy, Nhiễm Thanh Mặc giật mình, chưa kịp lên tiếng thì đã có một luồng kình lực êm ái đẩy nàng từ phía sau.