Nghe vậy, Hứa Nguyên khẽ cười, thu hồi tầm mắt.
Là một tên công tử bột xa lạ nào đó, dám mở cửa sổ "xe chấn"( kiểu như cách âm) giữa ban ngày ban mặt, cũng coi như có vài phần phong thái của hắn năm xưa.
Lướt qua chiếc xe ngựa xa hoa kia, Hứa Nguyên bước nhanh vào Mã Bằng phường.
Hắn đưa lệnh bài cho người quản sự, không bao lâu, một tiểu nhị nhanh nhẹn dắt xe ngựa của hai người ra.
Vừa lên xe, Hứa Nguyên còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy Bạch Mộ Hi tháo mạng che mặt, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh hắn. Giường nệm hơi lún xuống, đôi mắt đẹp long lanh như nước.