Thiếu niên nhíu mày, sau đó cười ha hả lấy từ trong ngực ra một tấm ngân phiếu mệnh giá trăm lượng, cung kính đưa cho gã:
“Mong Triệu gia chỉ điểm thêm.”
“Không cần bạc, ta chỉ nhận thù lao của mình.”
Triệu Hán Bưu ôm đao, dựa vào con lạc đà của mình, không có động tác gì khác, liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ngươi rất biết cầu tiến, vậy ta sẽ chỉ điểm cho ngươi một chút, các ngươi tuy kiếm được nhiều, nhưng thường đi ở bờ sông, làm sao có thể không ướt giày?”
Thiếu niên ngẩn người, như có điều suy nghĩ, thấp giọng nói: