Nhìn thấy cảnh này, Thiên Dạ có chút kỳ quái. Nàng vừa bước tới vừa giơ bàn tay thon thả lên, lắc lắc chiếc mặt dây chuyền mà Thần Nữ đã đưa cho nàng trước mặt Lân Lang, cười tủm tỉm nói:
“Chó ngoan, sao lại tức giận thế? Ta đến để đưa ngươi đi gặp chủ nhân nhà ngươi đây!”
Nhưng điều khiến nàng kinh ngạc là, sau khi nhìn thấy mặt dây chuyền, Lân Lang vẫn ở trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, khí thế trên người không ngừng tăng lên.
Thiên Dạ thầm suy nghĩ một chút, trong mắt không hề có chút sợ hãi. Nàng khoanh hai tay trước ngực, sợi dây chuyền bảo thạch lắc lư trên ngón trỏ. Nàng khẽ đưa tay chạm vào gò má mịn màng, chớp chớp đôi mắt đẹp, sau đó cười quyến rũ:
“Ta thấy chiếc mặt dây chuyền này hẳn không phải là đồ giả, cho nên cẩu tử hẳn không phải đang hung dữ với ta. Mà người có thể khiến nó cảnh giác và dò xét được ta ở khoảng cách này, e rằng chỉ có một…”