Một đợt nguyên khí rung động, một tiếng vang rất nhỏ hầu như không thể nghe thấy vang lên, sau đó một cây kim nhỏ cắm sâu vào trong lòng đất chừng mười mét.
Ý hồn của Hứa Nguyên cảm nhận được ngay lập tức, cả người ngây ngẩn, nghiêng đầu nhìn Nhiễm Thanh Mặc.
Bốn mắt nhìn nhau, Nhiễm Thanh Mặc nhẹ nhàng nói:
“Đối với ta thì vô dụng”
Hứa Hâm Dao nói nhỏ nhẹ: