Cửa cổng đình viện bị gõ vang rất không đúng lúc.
Hứa Nguyên hít sâu một hơi, nhìn về phía cửa viện: “Ai?”
“Tam công tử, là tiểu nhân, Bạch Chiếu, tới đưa bữa tối cho công tử và hai vị tiểu thư”
Hứa Nguyên nhìn thoáng qua mặt trời vẫn còn treo cao trên bầu trời, ra hiệu hai nàng đội mũ rộng vành lên, phun ra một chữ, giọng điệu có phần lạnh lùng: “Vào”.
“Kẽo ket...”