Trong lúc tiến tới, tơ lụa lắc lư, đôi chân thon dài nhịp nhàng uyển chuyển.
Khóe mắt Hứa Nguyên thoáng nhìn thấy, ngón tay đang lật xem công văn hơi run lên một chút, vừa định mở miệng nói chuyện, nhưng đã không kịp.
Bởi vì Lâu Cơ đã tới gần hắn, đặt mông ngồi ngay lên trên tay vịn của ghế, hương thơm tràn ngập, sợi tóc rủ xuống, giọng nói vang lên mang theo chút u oán giận hờn: “Trường Thiên, ngươi nói vậy khiến cho tỷ tỷ thật là thương tâm, rõ ràng đêm hôm qua tỷ tỷ mới giúp ngươi giảm bớt áp lực”.
“...” – Hứa Nguyên.
Bóp đầu thì nói bóp đầu, cái gì mà giảm bớt áp lực?