Một bên vừa ngồi dậy từ trên giường lui về sau, một bên Hứa Nguyên vừa tỉnh táo nhanh chóng suy nghĩ đối sách, nhưng Nhiễm Thanh Mặc lại không có động tác kế tiếp, chỉ dùng mu bàn tay xoa xoa môi đỏ, nắm kiếm trong tay, đôi mắt sâu kín nhìn chằm chằm hắn đang ngồi trên giường.
Mấy giây sau, Nhiễm Thanh Mặc trầm mặc đứng dậy đi giày, trầm mặc cầm theo mặc kiếm đi ra ngoài phòng nhỏ.
Giống như đang tức giận.
Hứa Nguyên vô thức muốn kéo đối phương lại dụ dỗ một chút, nhưng cuối cùng lại chỉ lấy một bàn tay tát lên trên mặt mình, nằm lại trên giường.
Lấy tốc độ của Nhiễm Thanh Mặc coi như khoảng cách có gần thì muốn né tránh hắn rõ ràng cũng rất dễ dàng.