Lý Thanh Diễm gật đầu, khuôn mặt tuyệt mĩ không nhìn ra được hỉ nộ: “Được, nếu Kỳ thống lĩnh muốn lý do, vậy bản cung cho ngươi một lý do”.
Nói xong, Lý thanh diễm đứng lên, vừa chậm rãi đi xuống bậc thang, vừa nhẹ giọng nói: “Xác thực Man tộc chưa vây thành, nhưng lang kỵ của Man tộc đã du tẩu ở ngoài thành, các ngươi muốn vận chuyển những vật tư này qua ba trăm dặm rừng tuyết trong tình huống như vậy?”.
Im lặng.
Thấy không có người trả lời, Lý Thanh Diễm khẽ cười một tiếng, tiếp tục nói nhẹ nhàng: “Xem ra các ngươi cũng biết được điểm này, thế nhưng nếu các ngươi đã biết, vậy vì sao vẫn kiên trì đòi vận chuyển lương thực ra khỏi thành?”.
“Là bởi vì hiếu khách? Bọn kia không ngại đường xa ngàn dặm đi vòng tập kích thành, người ngựa mệt nhọc, cho nên muốn dùng cái này để khao thưởng đám Man tộc kia?”.