Xuống xe ngựa, bên ngoài lạnh lẽo, Hứa Nguyên tự nhiên quấn chặt chiếc áo khoác mà Lý Thanh Diễm chuẩn bị cho hắn, đi tới phía trước nhẹ nhàng gõ cửa.
“Cạch cạch... Cốc cốc cốc... Cạch cạch”.
Ngắn gọn, nhẹ nhàng, rất có tiết tấu.
Lý Quân Khánh ở bên cạnh thấy thế thoáng chần chờ: “Ta không cần tránh chỗ khác?”.
Hứa Nguyên cười khẽ một tiếng: “Ám hiệu chỉ dùng một lần. Lần sau ngươi dùng đoán chừng tương đương với mật thám”.