Mà ở trên vết thương chảy máu đầm đìa kia bị một loại dao động quỷ dị bám theo, chẳng những cản trở việc tự lành của cơ thể Lý Thanh Diễm, hơn nữa còn có xu hướng làm cho vết thương càng ngày càng sâu và tiếp tục mở rộng sang hai bên.
Bị trọng thương, lại thêm liên tục mất máu, nếu không phải tu vi của Lý Thanh Diễm đã cao, chỉ bởi vì một vết thương nhỏ mà lại càng ngày càng chuyển biến xấu cũng có thể khiến cho người ta mất mạng.
Vậy mà thần sắc của Lý Thanh Diễm lại hết sức bình tĩnh, phảng phất như vết đao chém thấu xương kia không phải ở trên thân thể của nàng, không chút nào để ý tới mà lại lấy ra một kiện quân trang màu đỏ rộng rãi từ trong tu di giới ra: “Không sao, tạm thời bản cung có thể dùng tu vi ngăn chặn thương thế”.
Vừa nói, dáng người hiên ngang kia vừa tự mình mặc quần áo.
Quần áo màu đỏ cũng có thể che giấu máu tươi chảy ra từ thắt lưng, bỗng nhiên, vào lúc này Hứa Nguyên kéo góc áo của nàng lại.