“Thương phó tướng thông báo cho bản cung như thế nào cũng không quan trọng”.
Lý Thanh Diễm lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Hứa Nguyên, không hề có ý định bỏ qua đề tài này: “Quan trọng là nhị ca kia của bản cung thật sự muốn giết phò mã sao?”
Nhìn sự kiên trì trong mắt Lý Thanh Diễm, Hứa Nguyên cân nhắc trong giây lát, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi: “Nếu ta nói phải, Thanh Diễm định vì ta mà đại nghĩ diệt thân hay sao?”.
Lý Thanh Diễm nghe vậy, lông mày lá liễu nhíu lại, tựa như nàng cũng không hài lòng với câu trả lời lập lờ nước đôi này của Hứa Nguyên. Khẽ mỉm cười, cũng trả lời kiểu nước đôi lập lờ: “Đại nghĩa diệt thân... Trong lịch sử Lý gia ta cũng không quá hiếm thấy”.
“Không đến mức...”