Chỉ tiếc tuyết đọng trên bầu trời khiến mây mù nặng nề, khiến ban ngày và đêm tối cơ hồ không có gì khác nhau.
Không vận chuyển công pháp thì cũng chỉ có thể nhìn thấy một mảnh tối tăm như miếng vải đen phủ xuống cùng với rét đậm, nhưng nếu vận chuyển công pháp lại có thể bị biên quân tông môn ở bên ngoài để mắt tới.
Ăn nhờ ở đậu, để tránh bị hoài nghi hắn muốn gây sự, sau đó lại mất tích, cuối cùng Lý Quân Khánh vẫn lựa chọn nhịn xuống.
Khó nhìn thì khó nhìn, dù sao tuyết ban ngày hay ban đêm cũng là tuyết, chấp nhận thưởng thức như vậy đi.
Miễn còn sống thì cũng không khó coi lắm.