Đứng trên tường của trạch viện, Lý Thanh Diễm nhíu nhíu mày.
Nơi đình viện trắng xóa tuyết rơi, chỉ còn lưu lại hai hàng dấu chân trên mặt tuyết, thẳng tới bên dưới mái hiên cong cong kia.
Trong sự im lặng, hồng bào như máu, vút bay tựa chớp giật, giống như nhảy múa trong gió tuyết, Lý Thanh Diễm nhẹ nhàng đi tới phía trước sương phòng.
Thanh âm bên trong phòng rất nhỏ, nhưng bằng vào thể chất của võ đạo nguyên khí lại có thể nghe được rất rõ ràng trong tai.
Tiếng áo quần ma sát kèm theo tiếng thở dốc kiều mỵ.