Đình viện không có ánh sáng, cây ngô đồng vờn quanh, tuyết bay đầu trời theo lá vàng rơi xuống, một dòng gió lạnh thổi qua khiến mặt hồ yên tĩnh được điểm xuyến bởi những đốm sáng vàng ấm từ bên trong phòng hắt ra gợn sóng lăn tăn.
Cửa chính đường được một cái bình phong thêu phượng ngăn cách, trong đường tối đen, chỉ có một chút ánh lửa từ bên trong phát ra, hắt bóng một bàn tay xinh đẹp cầm hồ sơ lên trên bức bình phong, giọng nữ yêu mị mang chút lười biếng từ bên trong truyền ra, giống như xà hạt lan tràn đến chỗ nam tử nửa quỳ ở trong viện:
"Lấy tu vi của hắn để phát hiện ra ngươi cũng không tính là một việc khó, cho nên hắn đây là cố ý muốn để cho ta nhìn?"
Nam tử che mặt, mặc một bộ áo đen, chỉ thấy đôi mắt của hắn, nửa quỳ phía trên tuyết đọng ở trong viện , cúi thấp đầu:
".... Thuộc hạ không dám nói bừa."