Một mình đi ra khỏi đại môn của phủ đệ, Hứa Nguyên nhìn chiếc xe ngựa hắc long đang dừng ở dưới gốc cây ngô đồng cổ thụ, chậm rãi đi đến.
Nhưng vừa mới bước lên bậc thang, đã nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Nhị ca ăn rồi?”
Nghe thấy vậy bước chân lập tức khựng lại, trong lòng Hứa Nguyên cả kinh.
Quay đầu nhìn qua, đã thấy một vị nữ tử mặc hồng bào đang khoanh tay trước ngực, tựa ở bên tường, trên đầu vai đã có một chút tuyết rơi đọng lại, tính ra nàng đã tới được một đoạn thời gian.