Lý Chiếu Uyên cười khẽ rồi thở dài một tiếng, gật gật đầu thay cho chào hỏi rồi xoay người định đi, nhưng ngay lập tức làm ra vẻ như nhớ tới cái gì đó, hạ giọng nói: “À, đúng rồi”.
Nói xong, Lý Chiếu Uyên chỉ xoay nửa người, gương mặt anh tuấn lãng tử hơi nghiêng nghiêng, giọng nói mang theo ý cười: “Tới đây, thế cục bắc cảnh hết sức rườm rà phức tạp. Có lẽ, vi huynh cũng có thể làm người phát ngôn cùng với hoàng muội một lần”.
Nghe vậy, Lý Thanh Diễm lập tức nhíu mày lại, nhưng thân hình của Lý Chiếu Uyên đã vô thanh vô tức mà biến mất, còn lại một chút bụi tuyết bị kình phong nhấc lên, yên lặng rơi rơi ở trên đường.
Trong khoảnh khắc, chỉ còn lại đèn hoa văn kéo cái bóng của ba người ra rất dài.
Sau một lúc lâu, Hứa Nguyên mới nhìn quanh đánh giá bốn phía: ‘Đi rồi?”