“Nàng đang cười cái gì?”
Lý Thanh Diễm tựa đầu lên gối, cười tươi như hoa: “Với tốc độ của xe ngựa, đi tới quân doanh cần hai khắc đồng hồ”.
Hứa Nguyên nghe vậy sửng sốt, sau đó bật cười: “Lời này của nàng có ý gì?”
Đầu lưỡi đẩy nhẹ qua khóe môi, Lý Thanh Diễm đưa cánh tay ngọc mềm như dải lụa ngoắc lấy cổ của hắn, sát tới bên tai, hơi thở như hoa lan: “Ngươi đoán xem?”
Dứt lời, tấm lụa đen còn vương lấy bộ ngực lập tức vỡ vụn hoàn toàn, mà cùng với những mảnh vụn còn có tơ chỉ mảnh khảnh vắt qua đầu của hắn, dường như nàng thật sự muốn chơi đùa cùng hắn.