“Uyển Đình, Tuyết Tuệ, ta biết nó có lỗi với các ngươi! Chắc là nó bị ma xui quỷ khiến nên mới mắc sai lầm thôi mà! Nhưng dù gì nó cũng là em trai của các ngươi, là người nhà của chúng ta! Chúng ta là người thân, phải chung sống hòa thuận, tuyệt đối không thể cốt nhục tương tàn! Ta quỳ xuống cầu xin các ngươi, ta dập đầu với các ngươi. . .”
Rõ rằng mấy người Tạ Chấn và Hứa Uyển Đình không ngờ Hứa Đức Minh sẽ làm đến mức độ này, dường như ông ta vì Hứa Tuấn Triết mà không từ thủ đoạn, không cần tôn nghiêm.
Đám Hứa Uyển Đình và Hứa Tuyết Tuệ thấy vậy, vội vàng che miệng lại, hơi né tránh.
Hứa Đức Minh lại quay đầu về phía Tạ Băng Diễm: “Tạ Băng Diễm! Ta biết ta có lỗi với ngươi! Những năm nay đều là lỗi của ta! Là ta có lỗi với ngươi! Nhưng Tuấn Triết không phạm phải nhiều sai lầm! Nó vẫn còn cơ hội sửa đổi mà! Ta cầu xin ngươi bỏ qua cho hắn! Ta dập đầu xin ngươi. . .”
Tạ Băng Diễm nhìn ông ta quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, dường như cái trán sắp vỡ đến chảy máu, không khỏi dao động.