“Cũng không nên cầu xin hắn!”
“Rõ ràng là Tuấn Triết làm sai, vì sao ngươi phải làm như vậy? Trước kia hắn không vạch trần thân phận thật sự của Tuấn Triết, là đang cho ngươi cơ hội cuối cùng, xem rốt cuộc ngươi lựa chọn thế nào? Kết quả, vậy mà ngươi lại quỳ xuống cầu xin hắn buông tha cho Tuấn Triết. . .”
“Ta nghĩ! Chẳng có chuyện gì tuyệt vọng hơn chuyện này!”
“Hứa Mặc. . . Sẽ thành công! Nhất định là vậy!”
Hứa Tuyết Tuệ đưa đồ ăn vào bên trong cho hai người ăn.