Rất nhanh chị ta ta đã tìm được một bức ảnh, cơ thể Hứa Tuyết Tuệ không ngừng run lên.
“Bố… Bố…” Chị ta run lên, mở bức ảnh đó ra đưa cho Hứa Đức Minh.
Hứa Đức Minh nhìn một cái, sắc mặt như cứng lại.
“Khi đó cả nhà chúng ta cùng đến công viên nước chơi, chắc khoảng tám chín năm trước! Có mấy đứa bé bò trên đường ở bên ngoài công viên nước Cao Nhạc, cô tư và cô năm thấy chúng nó đáng thương liền lấy chút tiền ra cho chúng!” Hứa Tuyết Tuệ nói.
“Nhưng mà khi mẹ nhìn thấy thì không cho cô tư và cô năm làm vậy, nói là nếu sau này bọn họ không học thật giỏi thì cũng sẽ cho họ ra đường ăn xin như những đứa bé này!”