Tạ Băng Diễm nhìn thoáng qua, tay bà ta run rẩy dữ dội.
“Vậy mà Hứa Mặc lại bán tháo công ty, sao chuyện này có thể xảy ra được?” Hứa Phán Đễ nói.
“Không có gì là không thể cả! Đây chẳng phải là do các ngươi uy hiếp hay sao? Các ngươi biết hắn không quyền hành, không thế lực gì hết cho nên mới đe dọa hắn, để hắn không thể tiếp tục làm việc được nữa! Hắn đã đoán trước được nên mới bỏ công ty còn đang phát triển không ngừng này đi!” Hứa Sơ Ảnh khóc nói: “Đây không phải là kết quả mà các ngươi mong muốn hay sao?”
Hứa Mạn Ny nhìn một lát, không khỏi lẩm bẩm nói: “Nếu hắn không kinh doanh công ty được nữa thì chẳng phải càng tốt hay sao? Sau này, việc kinh doanh xe điện công cộng của Tuấn Triết sẽ phát triển hơn!”
Hứa Uyển Đình nghe cô ta nói như vậy thì chỉ cảm thấy phiền muộn. Suy nghĩ một lát, chị ta quay đầu nói với Hứa Tuấn Triết: “Tuấn Triết, ngươi về trường trước đi! Ta có chuyện muốn nói với mẹ!”