Hứa Đức Minh nhìn chằm chằm vào hai người Hứa Hồng Thái và Bành Ngọc Mai, ánh mắt trở nên dữ tợn: “Cũng bởi vì hai người các ngươi, Hứa An Khang mới biến thành kẻ hung hăng ngang ngược, tự cho mình là đúng như thế! Nếu không phải các ngươi, nó đã không dám làm ra chuyện ám sát Hứa Mặc! Nó có chết cũng chưa hết tội! Tất cả mọi chuyện đều là trách nhiệm của các ngươi!”
“Hứa Đức Minh, ngươi nói thêm câu nữa thử xem? Ngươi nói thêm câu nữa xem!” Hứa Hồng Thái tức giận không thôi.
“Ta nói nữa thì sao? Hôm nay ta trở về để nói câu này đấy! Là các ngươi hại chết Hứa An Khang, sau này còn hại chết cả Hứa Bác Hãn nữa!” Hứa Đức Minh thấy Hứa Hồng Thái nổi giận thì vội vàng hô lên, hô xong thì cảm thấy vô cùng sảng khoái.
“Ngươi. . .” Hứa Hồng Thái đứng ngồi không yên, lập tức giơ gậy vụt về phía ông ta.
Hứa Đức Minh thấy vậy thì né sang một bên, tiếp tục mở miệng: “Các ngươi cứ chờ Hứa Bác Hãn chết đi! Cho dù Hứa Mặc buông tha cho ông ta, ta cũng sẽ không bỏ qua! Nợ máu phải trả bằng máu!”