Lạc Hân biết mình không kháng cự nổi nên đành phối hợp nhịp nhàng với anh từng cử chỉ Cả hai cứ thế có một đêm vui vẻ với nhau!.
Sáng hôm sau!.
Lục Thiên Quân đã đi từ sớm bỏ Lạc Hân nằm ở phòng Cô còn chưa mở mắt nổi toàn thân ê ẩm Cứ mỗi lần làm như vậy thì chắc rằng ngày hôm sau cô không đi nổi Sức của anh quá lớn còn cô thì quá bé không chống đỡ nổi "Alo" Cô nhàn hạ trả lời cuộc điện thoại vào sáng sớm "Em dậy chưa" Lục Thiên Quân đầu dây bên kia nói miệng tủm tỉm cười "Chưa" "Anh có gọi người đem đồ ăn sáng lên đấy" "!.
" "Được rồi em ngủ tiếp đi tối anh mới về lận"
Cô không trả lời tắt luôn Không nói chuyện nổi nữa cơ mà Cầm điện thoại nhìn một hồi mới sực nhớ ra Đúng rồi hôm nay sinh nhật của Lục Thiên Quân mà Sao cô lại quên được chớ Cô nhanh chóng ngồi bật dậy đi thay đồ Cô đi xung quanh thành phố tìm một nhà hàng khá sang trọng Cô đã nhờ Thiên Dương hỏi hộ mình để mình có thể tự tay nấu cho Lục Thiên Quân Nhờ lời nói khôn khéo của Thiên Dương cuối cùng cô cũng xin được Bác đầu bếp thấy cô đáng yêu ham học hỏi thì rất hào hứng chỉ cho cô Nào là làm tất cả các món ngon, tráng miệng còn có cả bánh kem !.
.
Tối đến.
.
"Bà xã ơi anh về rồi" Lục Thiên Quân hớn hở đi làm về để gặp được cô vợ đáng yêu của mình Nhưng chẳng có một bóng dáng ai trả lời sau khi anh mở cửa "Lạc Hân ơi! Lạc Hân à!" Vừa gọi vừa đảo mắt nhìn xung quanh Không nghe ai trả lời thì anh vội vàng đi vào phòng tắm, phòng thay đồ, ban công nhưng chẳng thấy bóng dáng ai Tối như vậy cô còn đi đâu được chứ Anh lo lắng sợ cô xảy ra chuyện gì thì một dòng tin nhắn từ Lạc Hân gửi tới "Em chờ anh tại Nhà hàng Blue" Anh suy nghĩ một hồi thì cũng đi tới đó Không biết cô lại giở trò gì Anh tăng tốc chạy thật nhanh đến nơi "Xin chào anh có phải Lục Thiên Quân không ạ?" Cô nhân viên đã đứng bên ngoài chờ sẵn "Đúng" Lục Thiên Quân gấp gáp trả lời "À anh đi theo hướng tôi chỉ rẻ trái là tới nơi ạ" Cô nhân viên chỉ đường anh tới điểm hẹn
Anh tức tốc đi thật nhanh theo hướng cô chỉ "Em lại bày trò gì đây Lạc Hân" Lục Thiên Quân thầm mắng cô trong lòng Dám để anh lo lắng cô mèo này chán sống rồi Anh cứ sợ như lần trước nên lúc nào cũng lo lắng ân cần với cô Bầu không khí im lặng bao trùm lối đi, từ xa anh thấy gì đó nhấp nháy còn có cả bong bóng đầy sắc màu Anh đã bước chân ra ngoài sân vườn đập vào mắt anh là hàng bong bóng tuyệt đẹp Trên những cành cây là ảnh dìm của anh, ảnh từ lúc nhỏ và còn có ảnh cả hai chụp chung với nhau Ở giữa là chiếc bàn vô cùng đáng yêu được trang trí rất bắc mắt nào là trái cây, rược và cả những món ăn "Happy birthday to you, happy birthday to you!.
" Giai điệu ấy thật ngân nga trong trẻo được phát từ đôi môi xin đẹp của người con gái mặc môit chiếc váy màu đỏ nổi bậc Đó là Lạc Hân Cô thấy anh bước ra thì từ từ đi lại cầm chiếc bánh kem hát tặng anh bài sinh nhật Lục Thiên Quân như quá bất ngờ đến nổi không thốt thành lời chỉ đứng đó nhìn người con gái ấy từ từ bước lại Không gian bây giờ vô cùng lãng mạn ánh đèn nhấp nháy làm cho cả hai không nhìn rõ mặt đối phương "Chúc mừng sinh nhật ông xã" Cô nhỏ nhẹ nói ra Lục Thiên Quân cứ đứng im không chớp mắt Nhưng có thứ gì đó đã làm mắt anh phải rơi lệ Lục Thiên Quân chạy lại ôm lấy Lạc Hân vào lòng Cô quá bất ngờ trước hành động của Lục Thiên Quân Sao anh lại như vậy cô cứ tưởng anh phải bất ngờ chứ "Anh sao vậy" Lạc Hân gấp gáp hỏi anh
Đúng anh bất ngờ, bất ngờ tới nổi không nói thành lời, cảm xúc bộc lộ ra bằng những giọt nước mắt "Cảm ơn em, cảm ơn em đã ở bên anh" Lục Thiên Quân bây giờ mới nói ra được Lạc Hân mỉm cười hạnh phúc một tay cầm bánh một tay vỗ về lấy tấm lưng rắn chắc của anh "Cha! Đây là Lục Thiên Quân không sợ trời không sợ đất đây à? Anh khóc rồi kìa.
Hôm nay sinh nhật anh mà đừng khóc nữa!" Lạc Hân nhẹ nhàng an ủi Lục Thiên Quân mong anh đừng khóc nữa Lục Thiên Quân đã phần nào đó không khóc nữa hai tay vẫn ôm chặt cô không buông "Anh thả em ra em sắp nghẹt thở rồi nè" Lạc Hân mắng anh Ôm cô tới nổi không thở nổi sắp rớt bánh kem rồi kìa Chắc có lẽ Lục Thiên Quân quá cảm động trước hành động của cô Không ngờ cô còn nhớ tới sinh nhật mình Anh thật sự chỉ muốn ôm cô thêm nữa và thật sự muốn khoảnh khắc này cứ kéo dài mãi Cuối cùng Lục Thiên Quân cũng dứt cái ôm ra "Anh! anh cảm động quá vợ ơi" Những giọt nước mắt khiến anh nói không thành lời Lạc Hân cong khóe môi lấy tay lau nước mắt cho anh "Được rồi được rồi đừng khóc nữa mình lại bàn ngồi đã!" Cô nhỏ nhẹ khuyên bảo anh Cô từ từ đỡ lấy anh lại bàn