CHƯƠNG 1397: LỮ ĐỒ CHÁN NẢN MÀ NHÀM CHÁN Tô Dương bị Vân trưởng lão kéo tay lôi đi, vẻ mặt cũng ngây ra.
Quả thực tướng mạo Vân trưởng lão rất xinh đẹp, tay cũng rất mềm. Nhưng lại nắm tay hắn một cách tự nhiên như thế là có ý gì?
Tô Dương nhẹ nhàng rụt tay lại.
- Chúng ta đi xuống đi!
Vân trưởng lão chỉ vào khe hở dưới đất, nói: