Cơ bắp trên cơ thể hắn ta co giật liên hồi, ngọn lửa cũng lúc sáng lúc tối, lực đè ép từ mọi phương hướng tạo ra cảm giác cực kỳ khó chịu.
Đây là cực hạn của hắn ta rồi, hắn ta không thể ở đây lâu hơn được nữa.
Nhưng với tình hình hiện tại, hắn ta đi cũng không được, ở lại cũng không ở lại được, ở lại trong thời gian dài thì hắn ta sẽ chết mất.
Sau khi do dự hết lần này đến lần khác thì Xích Hỏa bắt đầu lùi lại, lùi lại khoảng mười vạn cây số.
Hắn ta nhìn về hướng Lâm Mặc Ngữ rời đi, yên lặng chờ đợi, tuy không thể ở lại lâu nhưng đợi thêm một lúc thì vẫn không thành vấn đề.