Chu Kỳ Võ trước mặt cũng cho hắn cảm giác tương tự, đây cũng là một vị trưởng bối đối xử với hắn vô cùng tốt.
Có thể ông ta muốn bồi dưỡng hậu nhân cho Nhân tộc, hoặc có thể ông ta có tâm tư riêng nhưng lòng tốt của ông ta đối với hắn là thật, Lâm Mặc Ngữ có thể cảm nhận được sâu sắc.
Lâm Mặc Ngữ kế thừa và ghi nhớ phần tình nghĩa này.
Chu Kỳ Võ đột nhiên lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của Lâm Mặc Ngữ: "Thực ra, chiến trường là một nơi rất thần kỳ, nằm trong giới hạn của đại thế giới nhưng vẫn độc lập với đại thế giới. Giống như việc không gian và thời gian hoàn toàn khác nhau, quấn lấy nhau khó mà chia cắt nhưng ở một khía cạnh nào đó thì lại độc lập."
Lâm Mặc Ngữ nghiền ngẫm lời của Chu Kỳ Võ, xuất phát từ kinh nghiệm của bản thân, quả thật là như vậy.