Lâm Mặc Ngữ khẽ cười một tiếng, bưng chén trà lên uống một ngụm, từ từ nhấm nháp hương trà thanh mát: "Ta phát hiện, chỉ có mỗi lần đến chỗ của ngươi mới có thể uống được một ngụm trà ngon."
Bản thân hắn ngày thường thật sự quá bận rộn, không phải đang tu luyện thì là đang giết người, hoặc là trên đường tu luyện giết người, căn bản không có thời gian rảnh rỗi.
Sau khi tiến vào đại thế giới hình như vẫn luôn như thế.
Chỉ khi tới chỗ Ngọc Trúc mới có thể trộm nửa ngày rảnh rỗi, làm hắn cảm giác giống như trở lại cuộc sống sau vài năm kết hôn ở tiểu thế giới.
Ngọc Trúc mỉm cười: "Đã như vậy thì sau này đội trưởng tới nhiều hơn đi, Ngọc Trúc vẫn luôn chờ ngươi."