Công tử áo vàng được gọi là "Kim công tử", gật gật đầu, từ trên cao nhìn xuống nói:
"Như vậy đi, bổn công tử cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi..."
Hắn nhàn nhạt nhìn Quá Giang Long quỳ trên mặt đất một cái, hừ lạnh một tiếng: “Đem "Con mồi" của chúng ta lưu lại, sau đó nhận lỗi với bản công tử, ta liền có thể bỏ qua chuyện cũ, để cho các ngươi rời đi, nếu không..."
Nụ cười của Kim công tử có chút vặn vẹo, trên người có kiếm khí sắc bén màu vàng nhạt chìm nổi: "Đừng trách ta không khách khí, thay tông môn các ngươi quản giáo các ngươi..."
Trình Mặc không thể nhìn ra cái bộ dạng vênh váo hung hăng này của hắn, đang chuẩn bị mắng hắn, bỗng nhiên Thái Hư lệnh chấn động, hắn lấy ra xem, chỉ thấy phía trên có một chữ: