Thần sắc Kim Dật Tài có chút vặn vẹo: "Hắn cũng không nghĩ xem, nếu hắn thật sự có năng lực, bảy mươi năm trước hắn đã sớm thăng tiến rồi."
"Không biết đi đâu, kết quả cuối cùng kẹt ở đây một cước, ngược lại oán ta phá hỏng chuyện tốt của hắn?"
"Còn nữa, việc này có thể trách ta sao?"
Ánh mắt Kim Dật Tài oán độc: "Nếu không phải Cố Trường Hoài tiện nhân này xen vào việc của người khác, ta cũng sẽ không bị bắt, còn bày ra tội trạng của ta, báo lên Đạo Đình Ti, ta làm sao đến mức lưu lạc đến tận đây, bị cha ta trách cứ, mất hết mặt mũi, còn bị cấm túc ở trong động phủ này?"
"Nhắc tới cũng buồn cười..." Kim Dật Tài cười lạnh một tiếng: "Cha ta, ngày bình thường luôn nói cái gì mà muôn dân là con kiến, mạng người là cỏ rác, vì lợi ích của gia tộc không cần coi những người này như người, coi bọn họ như trâu ngựa là tốt, mà con cháu Kim gia chúng ta, sinh ra đã tài trí hơn người, cùng với bọn họ không cùng một số phận..."