Ngược lại, đám ác quỷ vây quanh rình rập, chỉ cần nắm được sơ hở, liền xông lên cắn xé, gặm nuốt huyết nhục thần niệm của hai người.
Cố sư phụ và Phàn Tiến khổ không tả xiết, thần niệm của họ cũng dần dần suy yếu, gần như đã đến cực hạn.
“Chết tiệt… Ta chẳng lẽ lại bỏ mạng nơi này sao? Đến chết cũng chỉ là một tên Điển Ty thấp kém…” Phàn Tiến lòng đầy oán hận, liều mạng vung chùy nện về phía một con du hồn.
Du hồn bị nện vỡ, sau đó vặn vẹo vài cái, rồi lại khôi phục như cũ.
Phàn Tiến tê dại cả da đầu, “Cái thứ quỷ quái gì thế này…”