Chương 243: Dư Hạnh, cậu chơi lớn thật đấy
“Tranh Tử, tầng hai trông có vẻ khủng bố quá…” Giọng nói run lẩy bẩy của Tiểu Yến vang lên trong hành lang màu đen quanh quẩn này.
Từng cơn gió lạnh chui vào cổ áo của Tiểu Yến, cô ấy nắm chặt cánh tay của Tranh Tử sợ hãi nhìn về phía trước.
Phía sau là cầu thang với những vết máu, mà phía trước thì là một hàng lang đen ngòm sâu hoắm.
Hai bên hành lang có những cảnh cửa không thể nhìn rõ, phía sau cánh cửa lộ ra những tia ánh sáng mỏng manh, một chiếc đèn lồng màu xanh lá được treo trên trần nhà, miễn cưỡng có thể nhìn được.