Chương 204: Tôi đói nên không nhịn được (2)
Bọn họ lần lượt bước về phía trước, thậm chí không để ý rằng có bốn người bạn đồng hành của mình đang đứng yên tại chỗ.
Yểm há mồm định ngăn cản mấy tên ngốc này nhưng còn chưa kịp nói gì, cô ấy đã nghe thấy vị bác sĩ cởi mở trong đội nói: "Để bọn họ đi đi, dù sao cũng chỉ là những kẻ không quan trọng mà thôi."
Cô ấy kinh ngạc mở to hai mắt, quay đầu lại, thấy A Bạch đang sờ lên mặt, lộ ra biểu cảm cười mà như không cười.
Tống Tuyền cũng rặt một vẻ thờ ơ, dường như không hề ngạc nhiên trước hành vi tự hủy của A Bạch lúc này.