Chương 228: Kẻ làm công ăn lương trong quán rượu kinh dị (1)
Khi đó còn quá nhỏ, kinh nghiệm ít, nên mới dễ bị ảnh hưởng cảm xúc như vậy.
“…” Khúc Hàm Thanh thở dài, ngồi xuống mép giường: “Anh sẽ không nghĩ rằng cửa khách sạn có thể cản được tôi chứ. Tôi đã biết trước tối nay anh sẽ không ngủ yên được nên luôn chú ý đến anh. Đúng như tôi nghĩ, ngay khi nhận thấy cảm xúc của anh có vẻ không ổn định, tôi đã đến ngay.”
“Lúc tôi đến, da anh như sắp nứt ra đến nơi, thậm chí tôi còn thấy được các vết nứt, nhưng cuối cùng vẫn không nứt ra, chúng tự hồi phục.”
Cô ấy liếc nhìn Dư Hạnh: “Dĩ nhiên, tôi chỉ kéo áo anh lên xem một chút, không cởi quần nên không biết nửa người dưới của anh có vấn đề gì không, anh có thể tự kiểm tra.”