Chương 285: Thật thú vị, cậu dám mắng tôi ăn nhiều sao (3)
Dư Hạnh thở dài: "Không nghĩ tới một con quỷ áo xám như mày mà cũng biết nghĩ cho quỷ Nhiếp Thanh như thế."
Quỷ mặt buồn gật đầu, trong giọng nói mang theo nụ cười, không còn khóc lóc run rẩy nữa, nó tiến lại gần. Giọng nói phát ra lại là giọng dịu dàng và lịch sự của thanh niên trong chiếc radio kia: "Đương nhiên, dù sao thì họ cũng là khách quen, hơn nữa ông chủ Nhiếp Thanh tốt bụng như vậy, làm sao tôi có thể nhẫn tâm để xảy ra chuyện tổn hại đến danh tiếng của quán rượu được?"
"Tốt lắm, ít nhất xét về mặt tự tâng bốc mình thì ông chủ Nhiếp Thanh phải được xếp vào top mười trong số những người và quỷ mà tôi từng gặp." Khi cơn choáng váng dần giảm bớt, Dư Hạnh đứng dậy với tư thế chật vật. Hắn phủi bụi đất trên mông nhưng lại làm dính máu trên tay mình.
Quỷ mặt buồn không hề ngăn cản hành động của hắn mà chỉ tò mò nói: "Vậy hắn anh đã gặp rất nhiều người và quỷ nhỉ!"