Chương 297: Tên tôi là Dư Hạnh và tôi là người tốt (1)
Trong cơn mưa, mũi dao trở nên mờ ảo. Dù không thể nhìn rõ nhưng Hàn Tâm Di xác định rằng người đội mũ lưỡi trai có màu đen đang nhìn về phía cô ấy với ánh mắt tràn đầy ác ý!
Người đó cao to, đôi chân lại dài nên chỉ trong chốc lát hắn ta đã đi đến gần chỗ Hàn Tâm Di. Hắn ta không cầm ô mà để cả người ướt sũng, chạy về phía cô ấy với hành động mang ý công kích.
Ủng đi mưa không do dự đạp vào vũng nước trên mặt đất không chỉ khiến những giọt nước bắn lên mà còn khiến lòng người rơi vào trạng thái hoảng sợ.
Bản năng sinh tồn khiến Hàn Tâm Di quay đầu bỏ chạy ngay lập tức. Cô ấy vứt chiếc ô để có thể chạy nhanh hơn. Trong nháy mắt, Hàn Tâm Di bị nước mưa xối ướt như con chuột lột. Cô ấy vừa chạy vừa cố gắng la to: "Có ai không? Cứu tôi với!"