“Thẩm Bình ra mắt Trần tiền bối!”
Thẩm Bình vội vàng chắp tay.
"Thẩm phù sư không cần đa lễ, ta họ Trần, tên Xu Dung, về sau có thể gọi ta là Trần đạo hữu."
Trong lòng Trần chưởng quỹ không khỏi chấn động, hắn không ngờ chủ nhân ngay cả tên của mình cũng nói ra, coi trọng như thế gần như không thấp hơn những tu sĩ Trúc Cơ khác có địa vị ngang hàng.
Mà Tiêu Kỳ Nhi đứng bên cạnh chủ nhân Tú Xuân các, cắn môi cúi đầu nhìn bàn chân.
Thẩm Bình liền nói, "Trần tiền bối, tại hạ không dám thất lễ.”
Khách khanh Chân Bảo Các chỉ đại biểu cho địa vị thân phận ở Chân Bảo Các, người ngoài nhìn thế nào là chuyện của bọn họ, mà bản thân hắn lại biết mình chỉ là một tu sĩ Luyện Khí tầng bảy.
Trần Xu Dung lắc đầu không ép buộc nữa, tùy ý nói, "Thẩm phù sư mời ngồi.”
Ngồi xuống, đây là lần đầu Thẩm Bình nghiêm túc nhìn vị chủ nhân Tú Xuân các này.
Trần Xu Dung liếc mắt qua bên cạnh một cái.
Thị nữ Tiêu Kỳ Nhi vội vàng cầm linh tửu trong tay rót đầy hai chén rượu.
"Hoả Linh Tửu này là linh tửu do Trần gia ta tự ủ, lúc mới uống sẽ cảm thấy mùi rượu xông thẳng vào, thân thể cũng sẽ có một cỗ nóng rực bốc lên, không giấu Thẩm Phù Sư, năm đó lần đầu tiên ta uống linh tửu này, suýt nữa đã say ngã ở trên bàn, so với Thẩm phù sư ngồi yên còn kém xa."
Nghe vậy, Thẩm Bình cười nhẹ, giống như đang ngồi trong bữa tiệc Trúc Cơ.
"Thẩm phù sư."
“Mời!"
Thanh âm anh khí vang lên trong phòng.
Thẩm Bình chắp tay, sau đó nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, động tác sạch sẽ lưu loát, uống xong, rượu xông thẳng lên, theo cổ họng hóa thành khen ngợi, "Rượu ngon!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Kỳ Nhi trắng bệch.
Khóe mắt Trần Xu Dung lộ ra ý cười, nàng cũng uống một hơi cạn sạch, "Thẩm Phù Sư uống ly này quả nhiên thống khoái!”
Một ly rượu xuống bụng, bầu không khí trong phòng trở nên hài hoà hơn nhiều.
Chủ nhân Tú Xuân Các cũng từng tu tập phù đạo, nhưng vì thiên phú đành phải dừng lại, nàng thừa dịp rượu vào người mà thỉnh thoảng thỉnh giáo Thẩm Bình về kỹ nghệ phù đạo, mà Lúc Thẩm Bình đáp lại, cũng thỉnh thoảng thỉnh giáo chút vấn đề khó khăn trong tu luyện.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Bóng cây hoè già trong sân dần dần kéo dài.
"Trần tiền bối."
"Tại hạ có một chuyện không rõ."
Nói chuyện được một lúc, Thẩm Bình hỏi ra vấn đề mà mình vẫn luôn thắc mắc, "Bây giờ phường thị ngày càng loạn, Kim Dương tông lại không can thiệp, cho ma tu tàn sát bừa bãi, việc này đến tột cùng là vì sao?”
Suy đoán hay suy luận cũng đều như nhau, không có bằng chứng rõ ràng, tất chỉ đều là suy đoán.
Nụ cười trên mặt Trần Xu Dung thu lại, nhìn thoáng qua Tiêu Kỳ Nhi cùng Trần chưởng quỹ, "Các ngươi đi xuống đi!”
“Vâng!”
Sau khi hai người rời đi.
Trần Xu Dung trầm ngâm nói, "Thẩm Phù Sư, việc này cụ thể nguyên nhân thế nào ta cũng không rõ lắm, vốn tông môn nghiêm cấm đàm luận tiết lộ, nhưng bây giờ nói ra cũng không sao.”
"Dưới lòng đất quáng mạch ở đầm lầy Vân Sơn phát hiện một tòa di tích động phủ, từ bố cục trận pháp hẳn là có liên quan đến ma đạo, cần tu sĩ Ma tông liên thủ mở ra cấm chế trong đó mới có thể vào, lúc này các tông môn khác mới cho phép tu sĩ La Sát Ma cốc tàn sát bừa bãi, đợi đến khi di tích động phủ mở ra, thế cục phường thị sẽ khôi phục bình thường..."
Thẩm Bình hiểu ra, thầm nghĩ quả nhiên là chuyện ở khu mỏ bên kia, vị chủ nhân này có thể nói ra mấy chuyện như vậy, sợ rằng di tích động phủ sắp mở ra, đến lúc đó động tĩnh lớn, muốn giấu cũng không giấu được.
Chỉ là trong đó vẫn có rất nhiều điểm nghi hoặc.
Khu mỏ rốt cuộc phát hiện di tích từ lúc nào, Kim Dương tông vì sao phải cho các tông môn khác cùng tới chia một chén canh, còn có một điểm quan trọng nhất, đối mặt với di tích động phủ, chủ tông bên kia hẳn sẽ tại thời hoà hoãn quan hệ với phân tông, nhưng tại sai lại còn loạn hơn cả trước.
Nhưng những chuyện này, trong đầu Thẩm Bình cũng chỉ chợt lóe lên, cũng không để ý, thứ hắn thực sự quan tâm chỉ có một, "Trần tiền bối, nói như vậy Vân Sơn phường rất nhanh sẽ khôi phục các chuyến di chuyển qua lại giữa các phường thị?”
“Có lẽ vậy!”
Rời khỏi Tú Xuân các.
Túi trữ vật Thẩm Bình có thêm một bình Hoả Linh Tửu, từ trong lời nói của vị chủ nhân kia không có chút ý mượn sức, hoàn toàn là lấy địa vị cùng cấp độ kết giao, lộ ra đầy đủ thành ý.
Mà lời mời lần này phần lớn là bù đắp cho mối quan hệ trước đó.
"Tu sĩ Trúc Cơ."
"Không phải tầm thường."
Hắn không khỏi cảm khái một tiếng.
"Nâng đỡ như thế quả thực khiến người ta như gặp gió xuân.”
Nhưng rất nhanh Thẩm Bình đã bót nát một chút cảm xúc hơn người vừa mới sinh ra trong lòng, đối phương có thể nể mặt như vậy, hoàn toàn là nể mặt khách khanh Chân Bảo Các, nếu hắn không có tầng thân phận này, sợ rằng ngay cả thị nữ bên cạnh cũng sẽ không quá để ý.
“Tu vi thực lực là gốc rễ!”