TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh Bắt Đầu Từ Việc Lấy Vợ

Chương 129: Chỉ có hai năm (1)

Phùng đan sư phe phẩy pháp khí hình cây quạt, "Lão phu biết chứ, thật ra ta vốn chuẩn bị cắn răng tìm một căn phòng rộng rãi ở các ngõ hẻm khác trong phường thị, nhưng lúc đưa ra quyết định, lại nghe được một chuyện, khi ngõ Hòe Thủy có tán tu chém giết nhau, phá huỷ hai phòng, kết quả đội tuần tra chấp pháp của Kim Dương tông lập tức tìm tới, mạnh mẽ tiêu diệt tán tu đang đánh nhau đó.”

“Tốc độ hiệu suất cực nhanh, làm cho người ta thán phục!”

Nói xong, trong giọng nói của hắn không khỏi mang theo vài phần châm chọc, "Phường thị loạn, chấp pháp tuần tra lại mở một con mắt nhắm một mắt, phòng hư hỏng, lại sốt ruột hơn bất kỳ ai.”

Thẩm Bình cười khàn khàn.

Kim Dương Tông coi trọng phòng mình xây còn hơn xa những người khác.

Nhưng khi đang cười, hắn bỗng nhiên nhíu mày, nhìn Phùng đan sư hỏi một câu, "Kim Dương Tông vì sao lại coi trọng nhà gỗ như vậy?”

"Hàng năm phí cho thuê nhà ở trong và ngoài phường thị có thể mang đến cho Kim Dương tông một khoản thu nhập lớn, Kim Dương tông đương nhiên sẽ coi trọng nhà gỗ."

"Có lẽ vậy."

Tán gẫu vài câu cùng Phùng đan sư.

Thẩm Bình liền mang theo thê thiếp trở về phòng.

Hắn ngồi một mình trong tĩnh thất, nhắm mắt lại dưỡng thần.

Suy nghĩ bay lên.

Trước kia không để ý chuyện nhà gỗ.

Dù sao nếu không phải Kim Dương Tông coi trọng phòng ốc, một tên Luyện Khí tầng dưới chót như hắn làm sao có thể an ổn sống ở ngõ Hồng Liễu nhiều năm như vậy.

Nhưng bây giờ càng nghĩ càng cảm thấy không bình thường.

Năm ngoái lúc phường thị loạn, tán tu ngõ Vân Hà cùng với các ngõ hẻm khác đều không gia hạn cho thuê nữa, Kim Dương tông tổn thất không ít thu nhập cho thuê nhà cửa, nhưng Kim Dương tông lại không để ý.

Nhưng khi nhà hư hại lại ầm ầm xuất thủ.

Nếu là vì mặt mũi tông môn cùng thu nhập cho thuê tiếp theo, làm như vậy cũng không có gì lạ, nhưng hiệu suất của chấp pháp tuần tra cũng quá cao rồi.

Suy nghĩ một lúc lâu.

Thẩm Bình cũng không tìm ra được đầu mối nào rõ ràng, hắn chỉ có thể đoán nhà gỗ rất quan trọng đối với Kim Dương Tông, thậm chí còn quan trọng hơn bất cứ chuyện gì khác.

“Qua vài ngày nữa, là thời gian hứa hẹn với đệ đệ Bạch Ngọc Dĩnh, hy vọng hắn còn sống!

Lắc đầu.

Hắn mạnh mẽ đè xuống những ý niệm này trong đầu, bắt đầu tĩnh tâm tĩnh toạ tu luyện.

Vài ngày trôi qua.

Đêm khuya.

Trong phòng tràn ngập hương vị kỳ lạ.

Biết được hôm nay sẽ rời đi đến ngõ Thanh Hà an toàn hơn, hơn nữa còn là một tiểu viện, cơ sở vật chất đầy đủ, thê thiếp đều rất hưng phấn.

Vương Vân nhịn không được ôm cánh tay Thẩm Bình, trong đôi mắt nhu tình như nước, "Phu quân, trong tiểu viện có thể trồng một ít hoa cỏ hay không?”

Thẩm Bình cười nói, "Vân nhi thích trồng cái gì cũng được.”

Bạch Ngọc Dĩnh xinh đẹp làm nũng, "Phu quân, ta muốn nuôi một ít linh thú.”

Thẩm Bình nắm lấy khuôn mặt của nàng, trêu ghẹo nói, "Nuôi cũng được, nhưng đến lúc đó lại đi ăn lén một mình.”

Bạch Ngọc Dĩnh cười hắc hắc, "Thiếp thân mới không ăn, muốn ăn, cũng phải ăn phu quân.”

Nói xong.

Ánh mắt nàng chuyển hướng.

Rất nhanh hương vị trong phòng càng thêm nồng đậm vài phần.

Lạc Thanh ngồi xếp bằng ở đầu giường, nhắm mắt không nhúc nhích.

Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi.

Giờ Mão.

Thẩm Bình đi tới tĩnh thất tầng một.

Không bao lâu Vu Yến đã đi ra, sóng mắt nàng ngập nước, khóe môi mỉm cười, khí chất trên thân thể càng thêm động lòng người xinh đẹp, mi tâm tựa hồ có một ấn ký hoả diễm như ẩn như hiện.

Thấy vậy, Thẩm Bình lộ vẻ vui mừng, "Vu đạo hữu, công pháp của ngươi xem ra đã nhập môn thành công!”

So sánh với lần trước Vu Yến xuất quan, công pháp tự động phóng thích ảnh hưởng, hiện giờ đối phương hiển nhiên có thể thu phóng tự nhiên.

Vu Yến cười tủm tỉm nói, "Đa tạ phu quân, thể chất của ta quả thật rất phù hợp với môn công pháp này, nhưng còn cần củng cố một chút thời gian, phu quân kiên nhẫn chờ đợi.”

Thẩm Bình cũng biết rõ bây giờ là thời điểm mấu chốt nhất đối với Vu Yến, hắn cho dù có gấp gáp đến đâu, cũng phải chịu đựng.

"Dọn đồ, giờ Thìn xuất phát."

"Được."

Khi trời sáng hơn một chút.

Vương Vân cùng Bạch Ngọc Dĩnh đều rời giường dọn dẹp.

Không giống như Thẩm Bình.

Tình cảm của thê thiếp đối với ngõ Vân Hà còn sâu đậm hơn nhà gỗ ở ngõ Hồng Liễu.

Hai nàng đứng ở trong phòng hồi tưởng từng chút kỷ niệm mấy năm này ở đây, trong đôi mắt tràn ngập không nỡ.

Lạc Thanh tựa vào cửa sổ gỗ ngẩn người.

Khoảng thời gian này đối với nàng mà nói quả thật là an ổn khó quên.

”Đi thôi!”

Thẩm Bình mặc pháp bào trắng tinh, nhẹ giọng nói.

Các thê thiếp gật đầu đi xuống cầu thang bằng gỗ, mỗi lần đi được hai bước lại nhịn không được mà quay đầu nhìn.

Vu Yến đứng ở cửa dưới lầu chờ.

Đẩy cửa ra.

Phù đan sư ở phòng số một cười ha hả nói, "Thẩm phù sư, dọn xong chưa?”

“Xong rồi!”