TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh Bắt Đầu Từ Việc Lấy Vợ

Chương 142: Tiên đạo vô tình (2)

Mà bên cạnh, sắc mặt của Thôi khách khanh cùng các tu sĩ Trúc Cơ khác cũng rất khó coi.

Đinh chưởng quỹ nhíu chặt mày.

Thấy ánh mắt Thẩm Bình nhìn qua, Đinh chưởng quỹ lắc đầu, "Rất có thể tổng cứ điểm ở Thanh Dương thành thương lượng không quá thuận lợi, sợ là ăn chút thiệt thòi!”

Sắc mặt Thôi khách khanh âm trầm, sau đó thở dài, "Gia quyến cũng không cho mang theo, như vậy chẳng phải ở lại chờ chết sao, Đinh chưởng quỹ, ngươi giao thiệp rộng, nếu không tìm cơ hội nói chuyện thử với Kim Đan chấp sự, xem có thể mang theo gia quyến đi không.”

Đinh chưởng quỹ JbksateaẾ RpRNḗ đắc dĩ nói, "Bản thân ta cũng không đi được, chỉ có thể nhờ nhân tình, Thôi khách khanh vẫn không nên ôm hy vọng quá nhiều, ai, làm sao đây, Chân Bảo Các chúng ta còn có không ít thành viên bên ngoài, bây giờ thì tốt rồi, đều không có cách nào đi được.”

"Lát nữa ta sẽ đi hỏi thử tình hình."

Đám người Thẩm Bình, Thôi khách khanh, La khách khanh đều không rời khỏi Chân Bảo Các, mà là đến phòng tiếp khách lầu hai ngồi chờ.

Linh trà uống hết ly này đến ly khác.

Cho đến khi hoàng hôn buông xuống.

Đinh chưởng quỹ xuất hiện ở cửa phòng tiếp khách.

Xoát!

Ánh mắt đám người Thẩm Bình tập trung đến, chú ý tới sắc mặt Đinh chưởng quỹ, trong lòng bọn họ đều trầm xuống.

Đinh chưởng quỹ đi vào, đầu tiên là một hơi uống một chén linh trà, sau đó liên tục thở dài, "Tình huống cụ thể không dò la ra được, chỉ biết cứ mang theo thêm một người đều phải trả một cái giá lớn, Chân Bảo Các chỉ có thể bảo vệ chấp sự khách khanh trước!”

Thẩm Bình tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe nói như vậy, vẫn cảm thấy đầu óc có chút bối rối, hắn có thể đi, nhưng Vu Yến Lạc Thanh phải làm sao bây giờ!

Các nàng đi theo Xuân Mãn Uyển, hắn cũng không yên lòng.

Lạc Thanh không nói.

Vu Yến...

Trở lại tiểu viện ngõ Thanh Hà.

Bầu trời ảm đạm.

Chỉ có huyết sắc chiếu rọi Vân Sơn phường.

Thẩm Bình dừng bước ở cửa tiểu viện nhìn ánh đèn thủy tinh trong phòng ngủ và sương phòng, thở dài một tiếng thật sâu, hắn liên tục nắm chặt tay rồi lại buông ra.

"Luyện khí tầng tám."

"Thật sự quá yếu."

Nâng đôi mắt nhìn bầu trời huyết sắc, hắn rất muốn dùng một quyền đánh vỡ nó, nhưng cũng chỉ có thể suy nghĩ mà thôi, đối mặt với loại đại trận này, đừng nói là hắn, ngay cả mấy vị tu sĩ Nguyên Anh cũng không có cách nào.

Hít….hà.

Hít thở sâu mười lần, sắc mặt Thẩm Bình khôi phục bình tĩnh ngày thường, khóe mắt hiện lên một nụ cười.

Bước vào tiểu viện.

Hắn đi tới sương phòng tán gẫu với Vu Yến vài câu, lại đến phòng ngủ nhìn Lạc Thanh, tiếp theo mới vào phòng chế phù ngồi.

Tĩnh tâm.

Lại tĩnh tâm.

Cầu phúc.

Hàng loạt các động tác quen thuộc làm xong, Thẩm Bình không còn chút tạp niệm nào, trong lòng chỉ còn lại phù chú!

......

Sâu trong đầm lầy Vân Sơn.

Di tích động phủ dưới lòng đất quáng mạch nhìn không thấy bất kỳ một tu sĩ nào, mà ở tầng thứ năm, Xuân Mãn Uyển vẫn ra lệnh một nhón tán tu mặc hắc bào, để bọn họ đứng ở trên đài tròn loang lổ vết máu.

Tư tư ~

Khi bàn tròn quay.

Những tán tu mặc hắc bào phát ra từng trận kêu rên thống khổ, huyết dịch trực tiếp thiêu đốt, cả người hóa thành tro tàn.

Trưởng lão Nguyên Anh mặt không chút thay đổi, nhưng đáy mắt thất vọng càng ngày càng sâu, "Không được, lại không được, Huyết Ngạc lão tổ năm đó làm sao có thể thành công, tiếp tục!”

"Thời gian không còn nhiều."

“Đợi thêm nửa năm nữa, nếu không có một người thành công, phá hủy nơi này!”

Trong khi nói chuyện.

Một tu sĩ bên người vẫn luôn chú tới đài tròn bỗng nhận thấy có tu sĩ thừa nhận năng lượng huyết mạch bắn ra từ trận văn, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

Trưởng lão Nguyên Anh vui vẻ, hắn dùng thần thức quét ngang, cười ha ha: "Thử nhiều như vậy, cuối cùng cũng thành công một lần, lão phu rốt cục cũng có thể giao nộp, tiếp tục, nếu có thể có một hai người..."

......

Giữa tháng Mười hai.

Huyết sắc càng thêm tối tăm, đôi khi nhìn còn lộ chút yêu diễm.

Mà tán tu rời khỏi Vân Sơn phường đã vượt qua mấy ngàn người, hơn nữa còn đang không ngừng gia tăng, đội tuần tra chấp pháp ngoại môn Kim Dương Tông chẳng những không ngăn cản, đã thế còn cố ý dung túng.

Tiểu viện ngõ Thanh Hà.

Trong phòng chế phù.

Thẩm Bình nhìn khôi lỗi linh động trước mắt, trên mặt mệt mỏi lộ ra nét tươi cười, hao phí sáu phần tài liệu khôi lỗi, dưới tình huống ngày đêm không ngừng đạt được cảm ngộ khôi lỗi, cuối cùng cũng miễn cưỡng chế tạo ra một khôi lỗi cấp hai.

Nói đến vẫn là nhờ phúc của Vu Yến.

Con khôi lỗi màu trắng của nàng tuy chỉ là trung phẩm, nhưng thủ pháp chế tác lại rất độc đáo, nhất là điểm nối liền giữa các cơ khéo léo được sắp xếp gọn gàng nhất quán, đã cho Thẩm Bình rất nhiều cảm hứng.

Chế tác khôi lỗi không giống như chế phù.

Ngoài kỹ năng khéo léo, nó đòi hỏi một sự đắm chìm và linh cảm cho khôi lỗi.