TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh Bắt Đầu Từ Việc Lấy Vợ

Chương 124: Quá tham lam (1)

Nghe vậy, Thẩm Bình thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng chỉ đấu giá được một vật phẩm, nhưng cũng có cảm giác tham dự, không phải đến góp vui.

Các vật phẩm áp đáy hòm còn lại đều quý hiếm vô cùng.

Cường giả Kim Đan điên cuồng cạnh tranh, thậm chí cuối cùng xuất hiện một gốc linh thảo ba ngàn năm, khiến cho tất cả tu sĩ ở sảnh đấu giá phải rung động một phen.

Kết thúc.

Phần lớn tu sĩ rời đi đều cảm giác chuyến đi này không tệ, tuy nói góp vui, nhưng lại được mở mang tầm mắt.

Thẩm Bình theo thói quen đi Phù Bảo Đường trước, ở trong Phù Bảo Đường chờ một hồi, mới rời khỏi phường thị trở về tiểu viện ngõ Vân Hà.

Đẩy cửa ra.

Hắn gấp gáp lấy ra lọ Tuyết Chi Hoàn, trên đó có một dòng chữ: Đạo lữ nhất định phải có.

Nhìn thoáng qua về phía tĩnh thất.

Trên mặt Thẩm Bình tràn đầy tươi cười, Vu Yến tu luyện Thiên Diện Mị Thuật cùng Loan Phượng Hợp, nghĩ đến sau khi xuất quan là có thể chân chính mở rộng cửa cho hắn.

"Cũng không biết Tuyết Chi Hoàn này hiệu quả như thế nào. Không vội, tu luyện trước.”

Hắn hít sâu một hơi, đè xuống nội tâm nóng rực.

Một tháng rưỡi nữa trôi qua.

Thẩm Bình tích góp được một chút phù chú đến Chân Bảo Các lại mua linh dịch, tiếp tục cuộc sống khô khan của mình.

Mà trong khoảng thời gian này, càng ngày càng nhiều tán tu lục tục chạy tới đầm lầy Vân Sơn.

Từng trận gió lạnh từ cửa sổ trời cuốn vào, lạnh như băng xuyên thấu đến tận xương.

Thẩm Bình đi ra tĩnh thất đứng lặng mình một lát.

Tâm tình có chút hưng phấn dần dần trở nên bình tĩnh.

Kim Mộc song hệ linh căn mấy tháng nữa là có thể lột xác, nhưng đến bây giờ, tốc độ hấp thu linh dịch càng ngày càng nhanh, dựa theo tốc độ lần này, chỉ dùng hai tháng là có thể hấp thu một giọt, nghĩa là hắn cách đột phá Luyện Khí tầng tám không xa.

"Hỏa, Thổ linh căn."

Hắn do dự, nhưng nhanh chóng đưa ra quyết định.

Buzz ~

Lúc này Truyền Tấn Phù rung lên.

Là thanh âm của Trần chưởng quỹ Tú Xuân các, "Thẩm phù sư, chủ nhân qua một thời gian nữa sẽ đi di tích động phủ ở Vân Sơn đầm lầy, đến lúc đó có ba vị tu sĩ Trúc Cơ cùng đi, chủ yếu là làm quen tình huống bên ngoài, nàng bảo ta hỏi, Thẩm phù sư có muốn đi cùng không?”

Nói đến đây, hắn lại bổ sung một câu, "Hôm nay tu sĩ phát hiện pháp khí, đan dược, phù chú, thậm chí là pháp bảo, kỳ trân dị thảo ở di tích động phủ càng ngày càng nhiều, nếu chậm hơn một chút, sợ rằng không tìm được đồ tốt nữa đâu.”

Thẩm Bình nhíu mày, mấy ngày nay cho dù hắn ở trong phòng, tin tức di tích động phủ vẫn lọt vào được, những người mà hắn quen biết như Mộc Cấm, Đinh chưởng quỹ, Trần chưởng quỹ, còn có Phùng đan sư trong tiểu viện, Mộ đạo hữu đều đang nói chuyện này.

"Ý tốt của Trần tiền bối tại hạ xin nhận, chỉ là tại hạ tâm theo đuổi phù đạo, thật sự không thích mạo hiểm thăm dò."

Hắn nghiêm túc trả lời, bên tai tựa hồ vang lên lời đệ đệ Bạch Ngọc Dĩnh nói, dù xảy ra chuyện gì cũng không được rời khỏi Vân Sơn phường.

Lúc trước Thẩm Bình còn không rõ những lời này có ý gì, nhưng hiện tại hắn đã hiểu.

Con người chết vì tiền, chim chết vì ăn.

Di tích động phủ mới mở ra bao lâu, đã có nhiều đồ như vậy, đám tán tu làm sao ngồi yên !

Cơ duyên.

Hi vọng Trúc Cơ.

Trường sinh.

Mấy thứ này dắt hồn tán tu, cho dù biết có nguy hiểm, nhưng trong nội tâm sẽ vang vảng một giọng nói, đi đi, chỉ đi một lần, không sao đâu, mình cũng không xui xẻo đến mức đó, lỡ như lấy được pháp bảo thì sao, đạt được kỳ trân thì sao!

Tu sĩ cũng là người.

Đối mặt với cám dỗ như vậy, rất khó để chống lại.

Chưa kể có rất nhiều ví dụ thành công ở xung quanh.

Thanh âm Trần chưởng quỹ rất nhanh lần nữa truyền ra, "Phù đạo của Thẩm phù sư có thể đạt trình độ như vậy, phần đạo tâm này đáng quý khó có được, đáng tiếc xương cốt này của ta không chịu nổi giày vò, nếu không nhất định phải chạy đến một chuyến!”

Kết thúc cuộc trò chuyện.

Thẩm Bình lắc đầu, trong lòng lại thầm nghĩ đệ đệ Bạch Ngọc Dĩnh hình như biết không ít việc bí mật, tại sao hắn lại biết, thế lực sau lưng hắn là gì?

Cộp cộp.

Đột nhiên cầu thang gỗ vang lên tiếng bước chân.

Sắc mặt hắn ngẩn ra, quay đầu lại liền nhìn thấy Vu Yến mặc pháp bào.

Tĩnh thất đóng cửa nhiều tháng.

Trên người Vu Yến tựa hồ đang từ từ lột xác, nhất là khí chất kia đã hoàn toàn khác biệt, trước kia bề ngoài nàng nghiêm túc lạnh lùng, nội tâm lại kịch liệt như lửa, mà giờ khắc này phảng phất như tắm lửa sống lại, giữa hai hàng lông mày cho dù bình tĩnh như nước, như có vạn loại phong tình.

"Phu quân..."

Chỉ mở miệng.

Thẩm Bình giống như nghe được thanh âm trộn lẫn của Vương Vân, Bạch Ngọc Dĩnh, Lạc Thanh, không ngừng quanh quẩn bên tai.

Thần thức Trúc Cơ của hắn rung lên.

Thanh âm chợt biến mất.

Hô.