Những ngày tiếp theo.
Hai tai Thẩm Bình không còn nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ nữa, mỗi ngày chế phù, song tu, tĩnh toạ, bầu bạn, lâu lâu lại luyện chế một ít khôi lỗi nhỏ thử tay nghề, sinh hoạt tu hành tuy rằng lặp đi lặp lại khô khan, nhưng có đôi khi cũng sẽ thêm một chút thú vị.
Cứ như vậy thời gian lặng lẽ đến tháng Tư năm sau.
Không khí ấm áp làm cho mười vạn đại sơn của Vân Sơn xanh biếc.
Trong phường thị đều có một cỗ xuân ý.
Trong tĩnh thất.
Sau khi chấm dứt tu luyện.
Thẩm Bình vuốt ve hai má mình, làn da lại xuất hiện thêm một nết nhăn, bất tri bất giác hắn đã bốn mươi chín tuổi.
Mở giao diện ảo.
【Thê tử ngươi tình sâu nghĩa nặng, độ hảo cảm hiện tại: 100+100】
【Song tu cộng thêm: 8】
【Ngân sắc tăng thêm: 10】
【Phù sư: cấp hai hạ phẩm (130.684/150.000)】
......
【Độ hảo cảm của đạo lữ hiện tại: 100】
【Song tu cộng thêm: 4】
【Kim hệ linh căn: thượng phẩm (48.747/50.000)】
【Mộc hệ linh căn: thượng phẩm (48.639/50.000)】
......
Quét ngắn gọn.
Ánh mắt của hắn rơi vào khung ảo thuộc về Vương Vân và Bạch Ngọc Dĩnh.
Khoảng cách đột phá tiếp theo của phù đạo và linh căn không còn xa, nhưng độ hảo cảm dù hắn thay đổi phương pháp bầu bạn hay quan tâm như thế nào, đều chưa từng có chút thay đổi.
Ra khỏi tĩnh thất.
Hắn rời ngõ Vân Hà vắng vẻ đi tới phường thị, tu sĩ qua lại trên đường cái không còn náo nhiệt, trong khoảng thời gian này càng ngày càng nhiều tu sĩ chạy đến di tích động phủ ở đầm lầy Vân Sơn, nghe nói động phủ xuất hiện tầng thứ hai, tầng thứ ba, càng xâm nhập, bảo vật lại càng quý hiếm.
Còn chưa đi tới Chân Bảo Các.
Cách phường thị không xa, một chiếc thuyền lớn đang nhanh chóng chạy tới, đáp xuống rìa phường thị.
“Là phi thuyền!”
“Vân Sơn phường lại có phi thuyền tới!”
“Chắc chắn đã khôi phục quan hệ với chủ tông!”
Các tu sĩ hưng phấn hẳn lên.
Thẩm Bình cũng lộ vẻ vui mừng, hắn dứt khoát bước nhanh đến đại sảnh Chấp Sự Đường, muốn hỏi một chút có phải đã khôi phục tuyến đường qua lại hay không, nhưng hiển nhiên có tu sĩ còn gấp gáp hơn cả hắn.
"Cái gì? Vẫn chưa khôi phục!”
“Không phải có phi thuyền từ bên ngoài tiến vào sao?”
Tu sĩ bên trong vội vàng nói.
Mà chấp sự cũng không nhanh không chậm nói, "Chuyện đầm lầy Vân Sơn xuất hiện di tích động phủ đã truyền khắp Ngụy quốc, gần đây sẽ liên tục có thuyền vận chuyển tu sĩ tới thăm dò di tích.”
Tu sĩ lại hỏi: "Vậy khi nào mới khôi phục?”
"Tạm thời chưa xác định được."
Nghe vậy.
Nụ cười trên mặt Thẩm Bình biến mất, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm của phường thị, trong lòng theo bản năng nhảy ra một câu, "Thật sự không muốn cho người ta rời đi sao?”
Mang tâm trạng nặng nề, hắn đi lên tầng hai của Chân Bảo Các.
“Thẩm phù sư có chuyện gì sao?”
"Không có gì, Mộc đạo hữu, phi thuyền của Chân Bảo Các mỗi tháng đều sẽ đến đây sao?”
"Đúng."
Mộc Cấm nhìn thoáng qua Thẩm Bình, tựa hồ đoán ra ý nghĩ của hắn, do dự nói, "Thẩm phù sư, ngươi là khách khanh của Chân Bảo Các, dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần ở trong Chân Bảo Các là có thể bình yên vô sự, không cần phải quá lo lắng.”
"Hơn nữa gần đây ta nghe Đinh chưởng quỹ nói, qua vài ngày nữa, rất có thể trưởng lão Nguyên Anh sẽ đến Chân Bảo Các toạ trấn.”
Thẩm Bình giật mình, "Trưởng lão Nguyên Anh sắp tới? Chẳng lẽ là vì di tích động phủ?”
"Có lẽ vậy."
Mộc Cấm lộ ra nụ cười ngọt ngào, bỗng nhiên chuyển đề tài, "Ngõ Thanh Hà bên kia hình như trống một tiểu viện, nếu Thẩm phù sư có thời gian, có muốn tiểu nữ tử mang ngươi đi xem hay không?”
Thẩm Bình trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, thẳng cho đến khi Mộc Cấm đứng dậy đi ra phòng tiếp khách, đường cong mượt mà càng ngày càng mơ hồ, hắn mới hiểu được ý của nàng, thầm nghĩ: "Quả nhiên đạo hạnh của Mộ đạo hữu cao hơn tại hạ!”
Hắn vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Nhưng Mộc đạo hữu đã đi đến góc cầu thang gỗ, nàng nghiêng người, khóe mắt mang theo một chút giảo hoạt, "Thẩm phù sư hôm nay không có tinh thần, hay để lần sau đi.”
Hắn nhịn không được mà bật cười.
Trải qua một chút chuyện nhỏ này, tâm tình hắn cũng khôi phục lại rất nhiều.
"Trưởng lão Nguyên Anh."
"Nếu thật sự có cường giả bận này tọa trấn, quả thật có thể bảo vệ an toàn."
"Về phần ngõ Thanh Hà…phải suy nghĩ đến việc di chuyển!”
Thẩm Bình thầm suy tư.
Ngõ Thanh Hà yên tĩnh thoải riêng tư, người ở bên trong đề là những người thuộc tầng lớp Đan sư thượng phẩm, tu sĩ thượng phẩm, độ an toàn vượt xa những ngõ hẻm khác, bình thường rất khó có tiểu viện trống, nếu Mộc Cấm nói như vậy, nghĩa là đoạn thời gian gần đây có phòng trống.
"Phải đi hỏi thử mới được.”
"Nếu thật sự có, phải nhanh chóng thuê tiểu viện này trước.”
Ngõ Vân Hà có linh mạch mỏng manh phụ trợ tu hành, nhưng lại nhiều người nhiều miệng, hơn nữa số lượng cư trú còn bị hạn chế, cách Chân Bảo Các tương đối xa, nếu như phường thị loạn lên, khoảng cách này chính là một tai họa ngầm.