Mộc Cấm không đáp lại, nhưng khi đi ra cửa phòng tiếp khách, bước chân dừng lại một chút, lặng lẽ vươn ra hai ngón tay trắng như ngọc.
Nụ cười trên mặt Thẩm Bình giảm bớt vài phần, bưng linh trà lên uống vài ngụm rồi đứng dậy rời đi.
Đầu giờ Ngọ.
Tại tửi lâu.
Hắn ngồi ở vị trí gần cửa sổ lẳng lặng chờ đợi, thẳng cho đến khi mặt trời mọc lên đỉnh đầu, bên tai mới truyền đến tiếng bước chân, nâng con mắt lên, vẫn là trường bào màu đen, mang theo mặt nạ huyết sắc dữ tợn.
"Di tích động phủ đầm lầy Vân Sơn gần đây vây khốn không ít Trúc Cơ Kim Đan."
“Ngươi có thể ra ngoài từ đó, thực sự nằm ngoài dự đoán của ta.”
Thẩm Bình nhìn về phía đôi mắt dưới mặt nạ huyết sắc, giọng điệu bình tĩnh.
Khí tức trên người vị đệ đệ của Bạch Ngọc Dĩnh cũng không mạnh, tuy rằng có một cỗ huyết sắc che đậy, nhưng cũng không phải là tu sĩ Trúc Cơ gì, cảnh giới như thế muốn đi ra khỏi động phủ đầm lầy Vân Sơn là vô cùng khó khăn.
Trong khoảng thời gian này đám tán tu cũng không điên cuồng như trước.
Đặc biệt là sau khi Kim Đan bị mắc kẹt.
Đám tán tu phảng phất như bị hắt một chậu nước lạnh, bình tĩnh hơn rất nhiều.
"Tiền bối, di tích động phủ không đơn giản như ngươi nghĩ, cửa vào cũng có mấy cái.”
Tu sĩ mặc trường bào đen uống một ngụm linh trà xong, sau đó nói, "Tìm một nơi an toàn, chỗ này nói chuyện không tiện.”
Thẩm Bình gật đầu.
Một lát sau.
Hai người đi tới tĩnh thất của Phù Bảo Đường, muốn chế phù ở đây cần phải nộp không ít linh thạch, nhưng thắng ở chỗ không người quấy rầy.
Sau khi ngồi xuống.
Thẩm Bình hỏi ra nghi hoặc trong lòng, "Ngươi biết bao nhiêu, còn nữa, Kim Dương tông và di tích động phủ có quan liên quan gì với nhau hay không?”
Đệ đệ Bạch Ngọc Dĩnh lắc đầu, "Những thứ khác ta không rõ ràng lắm, ta chỉ biết nhiều nhất là hai năm, toàn bộ Vân Sơn hoàn toàn sụp đổ, về phần di tích động phủ, nơi đó chính là một cái bẫy.”
Nói đến đây, trong thanh âm của hắn mang theo một tia khẩn cầu, "Tiền bối, ta sống không được bao lâu, chỉ hy vọng ngươi có thể mang theo tỷ tỷ ta rời đi, rời khỏi Vân Sơn!”
Thẩm Bình hơi trầm xuống, "Ta đi không được, phi thuyền của Kim Dương Tông tạm dừng, ai cũng không thể rời khỏi.”
"Xuân Mãn Uyển."
"Xuân Mãn Uyển có biện pháp rời đi."
Đệ đệ Bạch Ngọc Dĩnh vội vàng nói.
Thẩm Bình nghe nói như vậy, híp mắt chậm rãi nói, "Xem ra ngươi là người của Xuân Mãn Uyển.”
Đệ đệ Bạch Ngọc Dĩnh tự giễu cười, "Tu sĩ tầng dưới chót như ta chỉ tạm thời có giá trị lợi dụng mà thôi, Xuân Mãn Uyển sớm đã tiến vào di tích động phủ, bọn họ có mục đích gì, ta không biết, nhưng Xuân Mãn Uyển nhất định có biện pháp thoát đi.”
Thẩm Bình cau mày.
Hắn không rõ rõ tin tức của đệ đệ Bạch Ngọc Dĩnh thật giả thế nào, nhưng đối phương và Bạch Ngọc Dĩnh quả thật có tình nghĩa tỷ đệ rất sâu đậm.
”Xuân Mãn Uyển không đáng tin!”
Hắn thở dài.
"Lần này ta tới chính là vì chuyện này."
Đệ đệ Bạch Ngọc Dĩnh nói xong há miệng phun ra, một viên châu ngọc nhỏ nhắn xinh xắn màu tím rơi vào trong tay, "Chỉ cần có hạt châu này ở trên người, Xuân Mãn Uyển sẽ không động đến các ngươi.”
”Tiền bối, tỷ tỷ ta ngày đó cười rất vui vẻ, nàng rất ít khi cười như vậy, có thể đi theo tiền bối là phúc duyên của nàng!”
Đệ đệ Bạch Ngọc Dĩnh khom người thật sâu.
Thẩm Bình trầm giọng nói, "Ta đáp ứng ngươi!”
"Cảm ơn ngươi!"
Lời vừa dứt, tu sĩ mặc áo bào đen đặt ngọc bội xuống, không chút do dự xoay người rời đi.
Nhìn hạt châu màu tím, Thẩm Bình có thể đoán được hắn vì nó mà đã mạo hiểm thật lớn.
Lần tạm biệt này, sợ rằng sẽ là vĩnh biệt.
"Hai năm sao..."
Thở dài một hơi, hắn cất ngọc bội rồi đứng dậy rời đi.
......
Ngụy quốc.
Đỉnh núi Thiên Hà.
Cung điện nguy nga nằm trên mây mù mờ mịt, từ xa nhìn phảng phất như tiên cung sừng sững trên mây.
Bên trong điện Huy Hoàng.
Thanh niên áo trắng tuấn lãng, ấm áp như ngọc.
Tuy nhiên, mái tóc của hắn lại là một màu bạc trắng.
Mỗi một sợi tóc dường như được viết đầy những năm tháng tang thương.
Ù.
Truyền Tin Ngọc phát ra hào quang.
Âm thanh truyền ra.
"Trưởng lão Nguyên Anh các đại tông môn đã đến Vân Sơn."
"Có khởi động đại trận hay không."
Thanh niên áo trắng nhìn quyển sách trên bàn ngọc, thản nhiên nói, "Đợi thêm một hai tháng nữa, danh tiếng Huyết Ngạc lão tổ cũng không yếu như vậy.”
"Xuân Mãn Uyển đã đến tầng thứ năm rồi."
"Không cần để ý tới."
Quang mang Truyền Tin Ngọc ảm đạm xuống.
Thanh niên áo trắng lắc đầu, dậm chân một cái nháy mắt đã đến đỉnh núi.
Nhìn ra những ngọn núi trong biển sương mù.
Hắn khẽ thở dài nói, "Khung cảnh của Nguỵ quốc, ta còn muốn nhìn nó thêm vạn năm nữa!”
Vẫy tay.
Quyển sách trên bàn ngọc bay tới, trên đó lóe ra bốn chữ lớn: Huyết Hải Chân Kinh.