TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh Bắt Đầu Từ Việc Lấy Vợ

Chương 133: Lựa chọn

Buổi tối.

Vương Vân làm xong món ngon phong phú, đứng ở cửa tĩnh thất, "Phu quân, cơm xong rồi.”

Ra khỏi tĩnh thất.

Ánh mắt hắn đã bình tĩnh lại nhưng tràn đầy vẻ mệt mỏi.

Thê tử tâm tư tinh tế cũng nhận ra, vội vàng tiến lên ôn nhu nói, "Phu quân, làm sao vậy?”

"Không có gì."

“Nàng đi gọi Vu đạo hữu lại đây, cùng nhau ăn một bữa cơm."

"Vâng."

Phòng lớn rộng rãi.

Phía trên chiếc bàn đơn giản đặt cháo thịt linh gạo thú, kỳ trân dưa quả, linh tửu thịt nướng, còn có lá Thanh Trúc tản ra hương thơm, mỹ vị bốn phía.

Nhưng Vương Vân, Bạch Ngọc Dĩnh, Lạc Thanh, Vu Yến đều nhìn Thẩm Bình.

Tất cả họ đều chú ý đến sự im lặng của Thẩm Bình.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Hơi nóng của cháo thịt linh gạo thú dần dần tiêu tán.

Lúc này Thẩm Bình mới mở miệng nói, "Năm ngày sau, phi thuyền Chân Bảo Các sẽ vận chuyển một nhóm tu sĩ rời đi, ta có hai danh ngạch.”

Lời này vừa nói ra.

Các thê thiếp đều giật mình tới.

"Phu quân cũng cùng đi sao?"

Vương Vân hiếm thấy hỏi thêm một câu.

Thẩm Bình lắc đầu, "Ta sẽ không đi trước, có thể phải đến nhóm tiếp theo.”

“Phu quân, Vân nhi muốn ở cùng, không muốn đi đâu ả!”

Vương Vân nghe xong không chút do dự nói, trong đôi mắt phẳng lặng không chứa một tia gợn sóng, đối với nàng phu quân chính là tất cả, chính là nơi an toàn nhất.

Bạch Ngọc Dĩnh cắn khóe môi nói, "Phu quân, ta cũng không đi!”

Thấy ánh mắt Thẩm Bình dời lại.

Lạc Thanh cười nhạt nói, "Ta nghe phu quân.”

Vu Yến hai tay ôm ngực, mỉm cười không nói.

Thẩm Bình bất đắc dĩ thở dài, "Phải đi hai người.”

Trưởng lão Nguyên Anh bất kể suy nghĩ từ khía cạnh gì, thông báo như thế chẳng khác nào ra lệnh.

Hơn nữa thật vất vả mới có cơ hội rời đi.

Hắn không muốn bỏ lỡ nó.

Dù sao trong vòng hai năm dù thế nào cũng phải rời khỏi Vân Sơn phường.

Trong lòng hắn, thê tử Vương Vân nhất định phải đi.

Bản thân hắn cũng không nắm chắc có thể an toàn rời đi, chứ đừng nói là thê tử phàm nhân không có linh căn.

Còn lại một chỗ.

Rốt cuộc là đưa Bạch Ngọc Dĩnh đi, hay là Vu Yến.

Thẩm Bình càng nghĩ càng sầu.

Hắn biết Vu Yến chắc chắn sẽ không đi, nhưng chính điểm ấy mới làm cho hắn do dự.

Với tình hình phường thị hiện nay.

Nhóm đầu tiên rời khỏi đầm lầy Vân Sơn, khả năng xảy ra chuyện là tương đối thấp, trưởng lão Nguyên Anh của nhiều tông môn vừa mới tề tụ, nếu thật sự xảy ra chuyện, như vậy các đại tông môn nhất định sẽ không chút do dự thi triển các loại thủ đoạn rời đi.

Nhìn các thê thiếp trầm mặc.

Trên mặt Thẩm Bình nở nụ cười, "Ăn cơm trước, vẫn còn thời gian suy nghĩ.”

Ăn xong.

Hắn không đi phòng chế phù nữa, mà là đi vào phòng ngủ.

Thê tử Vương Vân tiến lên cởi áo cho Thẩm Bình.

Theo quần áo được trút bỏ hết đi.

Trong phòng ngủ yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng hít thở đều đặn liên tiếp vang lên.

Hai bên trái và phải.

Cái yếm một hồng một tím của thê thiếp xinh đẹp xinh đẹp quyến rũ.

Yếm gấm màu trắng của Lạc Thanh treo ở trên cổ ngọc ngà, giữa lông mày đều là tia lạnh lùng, nàng chỉ ngồi ở chỗ đó, phảng phất như trúc xanh giữa núi rừng làm cho người ta không cách nào bỏ qua.

"Vân nhi."

"Mấy ngày nay nàng phải bôi thêm chút phấn thơm..."

Lời còn chưa dứt.

Nước mắt của Vương Vân không kìm được mà lăn xuống, "Phu quân, ta không đi!”

Thẩm Bình nghiêm túc nói, "Nghe lời, vi phu không muốn nàng xảy ra chuyện, càng không muốn nhìn thấy nàng xảy ra chuyện, hiểu chưa!”

“Bây giờ các đại tông môn ở phường thị đều có tu sĩ Nguyên Anh đến, về sau nói không chừng sẽ xảy ra hỗn loạn nào đó, vi phu chỉ là một tu sĩ Luyện Khí tầng tám, chỉ nhìn ngươi an toàn rời đi, ta mới có thể an tâm!”

Nói đến đây, hắn chậm rãi hít sâu một hơi, ánh mắt lướt qua bên trái, "Dĩnh nhi, ngươi cũng phải bôi nhiều một chút.”

Bạch Ngọc Dĩnh ngẩn ra, nhịn không được nói, "Phu quân, Vu tiền bối..."

“Ngươi đi trước!"

Thanh âm tràn ngập kiên định.

Khóe mắt Bạch Ngọc Dĩnh mơ hồ, ôm chặt cánh tay Thẩm Bình, "Phu quân, Dĩnh nhi không đi!”

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Thẩm Bình cứ như vậy lẳng lặng ôm thê thiếp nghỉ ngơi cả đêm.

Tuy nhiên, trong năm ngày tiếp theo.

Gần như đêm nào hắn cũng vui vẻ cá nước với thê thiếp, hắn không muốn để mình có bất kỳ thời gian rảnh rỗi nào, bởi vì một khi rảnh rỗi, trong đầu hắn sẽ nhịn không được nhảy ra hình ảnh thê thiếp mất mạng, cái loại lo lắng này gần như đã cắm rễ trong lòng hắn.

......

Ngoại ô phường thị.

Bên cạnh phi thuyền Chân Bảo Các.

Kim Đan chấp sự trưởng lão, Trúc Cơ khách khanh đều tề tụ ở đây.

Họ nhìn gia quyến hoặc bạn bè của họ lần lượt lên thuyền.

"Đích đến lần này trụ sở chính của Chân Bảo Các ta ở Nguỵ quốc, Thanh Dương thành, nơi đó là một tòa thành trì tu chân cỡ lớn, phồn hoa náo nhiệt, Vân Sơn phường còn lâu mới có thể so sánh.”

"Các tông môn khác vào Ngụy quốc, đều lựa chọn đóng quân ở Thanh Dương thành..."